Thi hành nghĩa vụ phi tài sản ở Belarus - Cơ chế pháp lý về động lực tự nguyện hành

12/04/2018
Theo ông AD. AVDEEV, Cục trưởng Cục Trung ương về Thi hành, Bộ Tư pháp Cộng hoà Belarus thì phần lớn các văn bản thi hành được thực thi bởi các cơ quan thực thi pháp luật Belarus là các biện pháp để thu hồi tiền. Nếu xem xét số lượng tài liệu có tính chất phi tài sản, chiếm một phần khá nhỏ so với tổng số các quyết định của Tòa án. Tuy nhiên, thủ tục cưỡng chế trong các trường hợp như vậy thường được nhiều hơn là thu thập tiền từ người cho vay.


Một đặc điểm nổi bật của việc thực thi nghĩa vụ phi tài sản là các hoạt động của nhân viên thực thi nhằm buộc người phải thi hành án phải tự thực hiện lệnh thi hành.
Các điều khoản phổ biến nhất của việc thực hiện nghĩa vụ phi tài sản được thi hành như sau:
1. Nghỉ giữa giờ (cưỡng ép trục xuất và giải quyết);
2. Loại bỏ rào cản đối với việc sử dụng tài sản;
3. Sửa đổi các văn bản cấu thành;
4. Thực hiện một số hành động nhất định (thực hiện các công việc nhất định);
5. Tham gia vào việc nuôi dạy trẻ;
6. Các yêu cầu khác.
Theo số liệu thống kê, vào năm 2015, 6659 văn bản thực thi pháp luật thuộc loại này (0,2% tổng số văn bản được thi hành) đã có mặt tại các cơ quan giám sát. Được thi hành trong tổng số 4586 (69% của tất cả các tài liệu); thực tế: 3746 (81,7% người thi hành);
Với một báo cáo về khả năng không thực thi: (1,4% người thi hành). Thông tin chi tiết các nguyên tắc của các hành động của cảnh sát viên. Theo nguyên tắc chung, người mắc nợ phải trả bảy ngày để hoàn thành các yêu cầu của văn bản điều hành sau khi bắt đầu thực hiện các biện pháp thực hiện. Cần lưu ý rằng thuật ngữ này thường mang tính chất hình thức vì trên thực tế chỉ có một số yêu cầu của các văn bản điều hành được thực hiện tự nguyện.
Sau thời gian này, nhân viên thi hành có nghĩa vụ phải xác minh rằng người phải thi hành án đã hoàn thành các yêu cầu đưa ra đối với người đó. Nếu quyết định của Tòa án không được thi hành hoặc không được thi hành đầy đủ mà không có lý do chính đáng, viên chức thi hành có biện pháp khởi tố hành vi chống lại người được thi hành án. Nghị định thư về hành vi vi phạm hành chính của người mắc nợ được trình lên Toà án.
Theo luật pháp của nước Cộng hòa Belarus, việc không hoàn thành các yêu cầu của một văn bản cưỡng chế không liên quan đến việc chuyển tiền trong thời gian do Toà án ấn định, cơ quan khác hoặc của cơ quan thi hành án bị phạt bằng một khoản phạt đối với một công dân với số tiền lên đến năm mươi đơn vị cơ sở (khoảng 530 đô la Mỹ), và trên một pháp nhân với số tiền lên đến năm trăm đơn vị cơ bản (khoảng 5.300 đô la Mỹ).
Do đó, người phải thi hành án có động cơ để tự nguyện hoàn thành các yêu cầu của văn bản điều hành để tránh bị tố tụng hành chính. Nhưng trong một số trường hợp, các biện pháp khuyến khích đó không đầy đủ và Tòa án không phải lúc nào cũng chia sẻ ý kiến ​​của quan chức thực thi pháp luật về sự hiện diện của bằng chứng về các yếu tố hành chính về hành vi vi phạm hành chính trong hành vi vi phạm của bên nợ.
Vào năm 2015, trong số 253 quyết nghị được biên soạn bởi các quan chức thực thi pháp luật khi thực hiện các yêu cầu phi tài sản, Toà án đã ra lệnh chỉ áp dụng hình phạt hành chính đối với 121 quyết nghị (48%), còn lại là các yêu cầu của Nghị định thư (52%) hành vi hành chính không hài lòng.
Các dữ liệu được trình bày cho thấy một số lượng đáng kể các quyết nghị (52%) với yêu cầu thiết lập hành vi hành chính đã không hài lòng. Phải nói rằng có cả chủ quan (sai sót và sai lầm của cán bộ thực thi pháp luật) và lý do khách quan, chẳng hạn như khi người phải thi hành án hoàn thành các yêu cầu phi tài sản trước khi xem xét xét xử của thủ tục hành chính. Cũng có những trường hợp tiếp cận chính thức của Tòa án: sự trung thành của Tòa án không hoàn toàn dễ hiểu khi xem xét trách nhiệm của người phải thi hành án đối với sự không được thi hành của bản án của Tòa án, dẫn đến việc chấm dứt hành vi vi phạm hành chính, cũng có thực tế là Toà án có thể chỉ định mức phạt gần với mức tối thiểu.
Cũng cần lưu ý rằng việc bắt đầu hành vi hành chính những người bỏ qua việc thực hiện các yêu cầu của văn bản điều hành không phải lúc nào cũng ảnh hưởng đến kết quả thực thi trong tương lai.
Trong trường hợp người phải thi hành án không thực hiện các yêu cầu của một quyết định tư pháp hoặc các văn bản thi hành khác sau khi đã có hành vi hành chính đối với người được thi hành án và những người này có thể thực hiện các yêu cầu này thì cơ quan thực thi pháp luật có sự chấp thuận của nguyên đơn có quyền uỷ quyền cho người khác người hoặc người yêu cầu thực hiện thi hành tại chi phí của người phải trả. Điều đó cũng không loại trừ khả năng tái thiết lập hành vi hành chính chống lại người phải thi hành án.
Pháp luật của Cộng hoà Belarus cũng quy định trách nhiệm hình sự đối với việc không thi hành bản án, quyết định của Tòa án hoặc các hành vi vi phạm pháp luật khác đã có hiệu lực hoặc cản trở việc thi hành. Tuy nhiên, chỉ có cán bộ của các tổ chức mới có thể chịu trách nhiệm về vấn đề này và nó khá mềm (nghĩa là phạt tiền hoặc tước đoạt quyền chiếm một vị trí nhất định).
Bên cạnh việc khởi kiện hành chính chống lại người phải thi hành án, một yếu tố thúc đẩy khác có thể gây ra việc tự nguyện thực hiện các yêu cầu về tính phi tài sản được quy định bởi luật pháp là việc bắt buộc các khoản tiền thu được và đặt vào tất cả các chi phí liên quan trực tiếp đến việc hoàn thành các yêu cầu của văn bản điều hành.
Ví dụ, nếu các yêu cầu về tính chất phi tài sản được thực hiện triệt để, một khoản thu cưỡng chế được thu thập (giữ lại) từ người cho vay. Nếu người được thi hành án là cá nhân, một khoản tiền cưỡng chế được tính cho 5 đơn vị cơ bản cho mỗi văn bản cưỡng chế (khoảng 50 đô la Mỹ), nếu người phải thi hành án là pháp nhân, số tiền thu được sẽ là 10 đơn vị cơ bản cho mỗi văn bản cưỡng chế (khoảng 100 đô la Mỹ).
Tất nhiên, phạm vi của các hành vi hành chính và bắt buộc thu thập đã đề cập là không đủ khi yêu cầu chính được thi hành. Những cái đó là quá thấp để thúc đẩy một người phải thi hành án để tự nguyện hoàn thành các yêu cầu. Tuy nhiên, còn có một cơ chế thúc đẩy khác của người vay là do luật pháp đưa ra.
Ngoài việc bắt buộc thu thập, tất cả các chi phí đã được chi trực tiếp vào việc thực hiện quyết định của Tòa án cũng được thu thập từ các người phải thi hành án. Điều đó có nghĩa là, chẳng hạn như các công trình lắp đặt, công trình xây dựng, mở các cơ sở bị khóa, khóa ổ cắm, tháo dỡ và các công việc tốn kém khác. Chi phí cũng bao gồm việc bảo quản tài sản được mô tả, kho chứa kín và các cơ sở khác trong đó tài sản được đặt. Trong trường hợp đó, các cơ quan thực thi pháp luật tuyển dụng các tổ chức chuyên biệt trong phần lớn các trường hợp các chi phí này vượt quá chi phí mà người phải thi hành án phải chịu nếu tự nguyện thực hiện các yêu cầu về quyết định của Tòa án.
Cũng lưu ý rằng các nhà thực thi pháp luật có quyền sử dụng toàn bộ các quyền hạn do luật pháp quy định, bao gồm quyền tự do vào địa bàn và cơ sở của các tổ chức kinh tế, (nếu cần thiết với sự tham gia của các nhân chứng) mở, kiểm tra mặt bằng, sử dụng các cơ sở không để ở để lưu giữ tạm thời tài sản bị tịch thu (đã kê biên) với việc chỉ định người quản lý tài sản, sử dụng phương tiện của người khai thuê vận chuyển tài sản bị tịch thu (hàng tồn kho) của người yêu cầu bồi thường, với việc đặt tất cả các chi phí trên nợ nần, vv ... Ngoài ra, khi nhân viên thực thi pháp luật thi hành các biện pháp cưỡng chế, người đó có thể thực hiện nhiều biện pháp bảo đảm chống lại người được thi hành án, bao gồm cả việc hạn chế quyền rời đất nước và quyền lái xe.
Dĩ nhiên, mọi yêu cầu về bất động sản đều có những chi tiết và đặc điểm riêng của nó. Tập trung vào các vấn đề chính phát sinh trong quá trình thực thi.
1. Nghỉ phép giữa giờ (buộc cưỡng dọn và thanh toán). Nếu người được thi hành án có hệ thống ngăn cản việc truy cập vào cơ sở, các hành động cưỡng chế trong những điều khoản đó nếu không có sự đồng ý của người có thể được thực thi bởi nhân viên thực thi pháp luật trên cơ sở quyết định của một Tòa án riêng biệt. Về vấn đề này, thách thức chính trong loại yêu cầu này là xác định người giữ tài sản, cũng như địa điểm lưu giữ tài sản. Trong nhiều trường hợp, nơi ở của người phải thi hành án không được biết hoặc người phải thi hành án không có mặt trong quá trình thực thi và các nguyên đơn từ chối chịu trách nhiệm về tính an toàn của tài sản của người phải thi hành án.
Trong những trường hợp như vậy, khoảng thời gian lưu kho tài sản có thể thay đổi từ vài tháng đến vài năm. Một cách có thể là chuyển tài sản kiểm kê được mô tả cho các tổ chức chuyên môn với việc hoàn trả chi phí lưu trữ sau đó bằng cách bán tài sản.
Yêu cầu trục xuất thường kết hợp với yêu cầu đồng thời để giải quyết khoản nợ trong một tiền đề khác mà trong đó người phải thi hành án từ chối giải quyết. Trong những trường hợp như vậy, luật pháp quy định về khả năng trả lại văn bản điều hành mà không có sự thực thi do sự cản trở của bên nguyên đơn.
2. Loại bỏ rào cản đối với việc sử dụng tài sản. Khi thực thi loại yêu cầu này, các nhân viên thực thi pháp luật thường phải đối mặt với tuyên bố không rõ ràng trong văn bản điều hành dẫn đến sự chậm trễ trong quá trình cưỡng chế do cần phải làm rõ quyết định tại Tòa án cũng như dẫn đến chi phí bổ sung và không có căn cứ khiếu nại của các bên đối với hành động của cơ quan thi hành án.
Tuy nhiên, một số khiếu nại được công nhận là hợp lý, dựa trên nội dung văn bản của văn bản điều hành các yêu cầu đã được đáp ứng đầy đủ bởi người phải thi hành án.
Ví dụ, một quyết định của Tòa án được thi hành và có các yêu cầu để loại bỏ các trở ngại đối với việc sử dụng đất, bao gồm việc ngập lụt đất đai, mái nhà của tòa nhà của người phải thi hành án nằm gần đất liền kề. Quyết định của Tòa án đã ra lệnh cho người phải thi hành án phải cung cấp một bộ phận mái nhà cho khu vực đòi bồi thường không nhỏ hơn một giá trị nhất định, được thực hiện bởi người phải thi hành án theo các tiêu chuẩn xây dựng hiện tại. Tuy nhiên, trong một kháng cáo chống lại quyết định của cảnh sát viên thực thi pháp luật để chấm dứt việc thi hành, Tòa án giải quyết một yêu cầu bồi thường và chỉ ra rằng mái nhà của người phải thi hành án đã được thay đổi. Tuy nhiên, nó không được thực hiện theo quyết định ban đầu của Tòa, và viên chức thực thi pháp luật không làm rõ bằng chứng về các rào cản đối với việc sử dụng đất (nước chảy từ mái nhà).
Các quyết định của Tòa án khác có thể được coi là hoàn toàn không thể hiểu được. Toà án đã loại bỏ các rào cản đối với việc sử dụng tài sản đòi hỏi phải hoàn thành một số công trình xây dựng trong vòng một tháng kể từ thời điểm quyết định của Toà án có hiệu lực, đã diễn ra vào mùa đông, trong khi việc thực hiện công việc này trong giai đoạn này là bị cấm bởi các mã số xây dựng.
3. Chỉnh sửa các tài liệu cấu thành. Pháp luật về thủ tục không có quy định chi tiết đối với thủ tục thực hiện loại hình hay yêu cầu này. Vì nhân viên thi hành pháp luật không có thẩm quyền sửa đổi các tài liệu cấu thành, cũng như khả năng bắt buộc cơ quan đăng ký để thực hiện việc này, nên hầu hết các trường hợp đều không thể thực hiện được.
Ví dụ, nhân viên thực thi pháp luật không thể tổ chức cuộc họp chung thay vì người mắc nợ và áp dụng cho cơ quan đăng ký với các quy trình có liên quan. Hành động này không thể được thực hiện bởi người thu gom hoặc người khác.
Về mặt này, khi người phải thi hành án vắng mặt và không có khả năng xác định nơi ở của người phải thi hành án, và trong trường hợp người phải thi hành án không thực hiện đầy đủ các yêu cầu của văn bản điều hành sau khi áp dụng biện pháp trừng phạt hành chính, thì khó có thể chỉ định cơ quan được ủy quyền thực hiện quyết định này.
Cách thoát khỏi bế tắc này là việc điều chỉnh luật đăng ký các pháp nhân bằng cách giao cho các cơ quan tư pháp thi hành thẩm quyền kháng cáo lên cơ quan đăng ký thay vì các pháp nhân được ủy quyền để sửa đổi các tài liệu cấu thành của người được thi hành án hoặc bằng cách kháng cáo trực tiếp cho cơ quan đăng ký sửa đổi các tài liệu cấu thành của người được thi hành án được thực hiện bởi người yêu cầu bồi thường hoặc Toà án.
4. Thực hiện các hành động nhất định (thực hiện một số tác phẩm nhất định). Các hành động chính của người mắc nợ phải bao gồm các công việc sửa chữa, công trình tái thiết, và các công việc tương tự khác. Các tài liệu về nhà ở và các tòa nhà khác đang được trình lên các cơ quan thực thi pháp luật của Cộng hoà Belarus là rất hiếm và có thể được coi là những trường hợp độc lập.
Các vấn đề chính phát sinh khi thực thi các tài liệu thuộc loại này là: tìm kiếm tổ chức có khả năng thực hiện công việc được xác định trong quyết định của Tòa án trong trường hợp không thể thực hiện được hoặc không thực hiện được; tài trợ cho các công trình này.
Ngoài ra, đôi khi có những câu hỏi về tính khả thi của quyết định của Tòa án và sự đầy đủ của các chi phí tài chính liên quan đến việc thực hiện quyết định.
Ví dụ, theo văn bản điều hành, cần phải loại bỏ các khuyết tật của nhà thầu trong quá trình xây dựng tòa nhà chung cư nhiều tầng bằng cách tăng độ cao của trần và thay đổi hệ thống sưởi ấm và thông gió. Dựa trên bản chất của các yêu cầu đã nêu, việc thực thi đó liên quan đến việc xây dựng lại ngôi nhà từ đầu gây ảnh hưởng đến quyền của những cư dân khác không đòi hỏi gì và là đại đa số.
Do đó, nguyên đơn yêu cầu một yêu cầu như vậy phải hiểu rằng trên thực tế, người yêu cầu bồi thường chỉ có thể dựa vào nguồn lực của mình nếu người phải thi hành án không thực hiện quyết định của Tòa án. Ngoài ra, không có đảm bảo rằng các khoản nợ sẽ hoàn lại các chi phí phát sinh trong tình huống đó. Do đó, nếu những hoàn cảnh như vậy phát sinh, người yêu cầu không nên tuyên bố các khiếu nại phi tài sản tương ứng nhưng phải khởi kiện để đòi bồi thường thiệt hại.
5. Tham gia vào việc nuôi dạy trẻ. Loại yêu cầu này là một trong những khó khăn nhất. Các văn bản cưỡng chế liên quan đến việc tham gia vào việc nuôi dạy trẻ (sắp xếp liên lạc giữa một đứa trẻ với cha mẹ) không được quy định rõ trong luật pháp. Về nguyên tắc, tòa đưa ra quyết định xác định ngày, giờ, địa điểm, nơi có liên hệ giữa trẻ và cha mẹ sẽ diễn ra. Thường là Tòa án ra quy định rằng thông tin này nên diễn ra vào những ngày không làm việc (cuối tuần). Do đó, nhân viên thi hành luật pháp thực hiện việc thi hành trong giờ nghỉ.
Dựa trên thực tiễn, các yêu cầu như vậy diễn ra cùng thời gian trước khi chúng được thi hành. Không có các điều kiện quy định hợp pháp theo đó việc chấm dứt thi hành. Do hoàn cảnh này nếu nhân viên thực thi pháp luật liên tục (trong vòng 2-3 tháng) xác minh việc thực hiện đúng yêu cầu thực hiện tự nguyện.
Luật pháp không cho phép tiến hành thủ tục cưỡng chế trong mọi trường hợp. Theo những trường hợp này, trong trường hợp kiểm tra viên lặp đi lặp lại (2-3 tháng) thực hiện đúng các đề xuất để thực hiện tự nguyện bởi bên có nghĩa vụ, thủ tục tố tụng được hoàn thành.
Thông thường có những tình huống khi trẻ từ chối giao tiếp với người cha/mẹ hoặc người yêu cầu bồi thường. Hoặc khi phụ huynh có con sống (người phải thi hành án) nộp đơn kiện cho cơ quan thi hành luật pháp về việc khởi kiện hành động chống lại người kia mà thủ tục truyền thông đã được thành lập, nếu người cha/mẹ đó không xuất hiện vào thời gian mà Tòa án đã lên án .
Trong trường hợp này, theo luật pháp thủ tục, nếu người yêu cầu bồi thường bằng hành động của mình (không hành động) ngăn cản việc thực thi văn bản điều hành, văn bản điều hành sẽ được trả lại cho viên chức thực thi pháp luật mà không cần thực hiện thêm.
Nói chung, tin rằng các hành động được nêu trong các loại tài liệu này phải được thực hiện với sự tham gia của các cơ quan có thẩm quyền và cá nhân, các cơ quan ủy thác và giám hộ, các dịch vụ bảo vệ trẻ em, cơ quan giáo dục, nhà tâm lý học, gây ra thiệt hại đáng kể cho tâm hồn của đứa trẻ. Đồng thời, thấy rằng hòa giải là khá hứa hẹn nếu nó giúp giải quyết xung đột, bởi vì xung đột giữa các cá nhân thường gây ra các vụ kiện, và sau đó với các yêu cầu của việc ra quyết định. Phương pháp giải quyết tranh chấp như vậy có thể hữu ích cho các loại khiếu nại phi tài sản khác.
Các yếu tố khác của thực tiễn thực thi
Để đảm bảo các hành động cưỡng chế thực hiện bởi các nhân viên thực thi pháp luật, việc ghi hình và ghi hình được sử dụng, các nhân viên cảnh sát và các dịch vụ bảo trì nhà ở có liên quan.
Để tối ưu hóa công việc trong lĩnh vực này, việc thực hiện các yêu cầu của việc thực thi loại này được thực hiện, công việc với các cơ quan Chính phủ được điều phối, công việc giải thích với công dân được thực hiện để tránh trường hợp khi áp dụng các yêu cầu ban đầu.
Dường như, một yếu tố thúc đẩy khác có thể là sự phát triển ở cấp lập pháp khả năng áp đặt thêm chi phí cho bên có lỗi để tránh áp dụng các yêu cầu đó và tạo ra một cơ chế tối ưu để thúc đẩy các người phải thi hành án tự nguyện thực hiện các quyết định của Tòa án[1].
Lê Anh Minh (giới thiệu)
 

[1] AD. AVDEEV, Chief of the Central Department on Enforcement of the Ministry of Justice of the Republic of Belarus Chief Bailiff of the Republic of Belarus
Enforcement of Non-Preperty Nature
Legal Mechanisms of Debtor’s Motivation for Voluntary Execution
Dear conference participants, guests, and colleagues!
Let me begin with words of gratitude to the Russian Federal Bailiff Service and the FSSP Office of Bashkortostan for the invitation to take part in the International scientific-practical conference and the opportunity to give a presentation. It is clear and I think everyone agrees with me that every year there is an increasing interest in this conference and we can call this event as of important to all of us and contributing to the improvement of the writ of execution enforcement proceedings by our legal bodies.
The conference topic is relevant for the Belarusian legislation due to some problematic issues related to the need of improving the legal regulation of me enforcement proceedings of non-property nature.
The vast majority of the writs of execution that are to be enforced by the Belarusian enforcement authorities are those for the recovery of money. If we consider the number of documents of non-property nature, they make up a rather small part compared to the total number of judicial decisions. However, the enforcement proceedings in such cases are usually much more pomphcated than collecting money from the debtor. A distinctive feature of the enforcement of non-property nature is that the enforcement officer’s activities are aimed at forcing the debtor to self-fulfillment of the writ  of execution.
The most common writs of execution of non-property nature to be enfored are the following:
1. Vacation of premises (forced eviction and settlement);
2. Removing barriers to the use of property;
3. Amending the constituent documents;
4. Performing certain actions (performing certain works);
5. Participation in the child’s upbringing;
6. Other requirements.
According to statistics, in 2015 6659 enforcement documents of this category (0,2% of the total number of documents to be enforced) were present in the enfocement bodies.
enforced in total: 4586 (69% of all documents);
actually: 3746 (81,7% of the enforced);
with a report on the impossibility of enforcement: (1,4% of the enforced).
Now I would like to give detailed information the algorithm of enforcement officer’s actions.
As a general rule, the debtor is given seven days to fulfill the requirements of the executive document after the commencement of enforcement proteedings. It should be noted that this term is often of formal nature because in practice only a small amount of executive documents’ requirements are fullilled voluntarily.
After this period, the enforcement officer is obliged to verify that the debtor has fulfilled the claims brought against him or her. If the judicial decision is not executed or not executed in full without any valid reason, the enforcement officer takes measures to institute the administrative action against the debtor. The Protocol on the administrative offense committed by the debtor is submitted to the Court.
In accordance with the legislation of the Republic of Belarus the debtor’s failure to fulfill the requirements of a enforcement document not associated with the transfer of money within the time set by the Court, other authority or by the enforcement officer is punishable by a fine imposed on a citizen in the amount of up to fifty base units (about 530 US dollars), and on a legal entity in the amount of up to five hundred basic units (about 5,300 US dollars).
Thus, the debtor is motivated to voluntarily fulfill the requirements of the executive document in order to avoid being subject to administrative proceedings. But in certain cases such incentives are insufficient and the Courts not always share the judicial enforcement officer’s opinion about the presence of the evidence of the administrative offense elements in the debtor’s act of omission.
In 2015 of the 253 protocols compiled by the judicial enforcement officers when exercising the of non-property claims, the Courts ordered the imposition of an administrative penalty only on 121 protocols (48%), the remaining protocols’ (52%) requirements to institute the administrative action were not satisfied.
The presented data shows that a significant number of protocols (52%) with requirements to institute the administrative action were not satisfied. I have to say there are both subjective (judicial enforcement officers’ mistakes and faults) and objective reasons, such as when the debtor fulfills the non-property claims prior to the judicial consideration of the administrative proceedings. Also, in our opinion, there are also cases of formal approach by the Court: the Court’s loyalty is not quite understandable when considering the debtor’s liability for failure of the Court’s judgment, which entails the termination of the administrative offense case, there is also the fact that the Court can appoint of a penalty close to the minimal.
It should also be noted that instituting the administrative actions persons who omit fulfill the requirements of the executive document does not always affect the future enforcement results.
In case the debtor fails to fulfill the requirements of a judicial decision or and other writ of execution after administrative action is instituted against the debtor and these requirements can be fulfilled by another person, the enforcement ofiicer with the claimant’s consent has the right to authorize another person or the claimant to execute enforcement at the debtor’s expense. It also does not exclude the possibility of re-instituting the administrative action against the debtor.
The legislation of the Republic of Belarus also establishes criminal liability for a failure to enforce court judgment, decision or other judicial act that has entered into force or for hindering its enforcement. However, only officials of the organizations can be brought to responsibility for this and it is fairly soft (it entails a fine or deprivation of the right to occupy a certain position).
In addition to instituting the administrative action against the debtor, another motivation factor which can cause the voluntarily fulfillment of requirements of non-property nature provided by the legislation is the forcible collection of funds and laying on the debtor all expenses directly related to the fulfillment of the requirements of the executive document.
For example, if the requirements of non-property nature are fulfilled forcibly, a forcible collection is collected (withheld) from the debtor. If the debtor is a private individual, a forcible collection amounts to the 5 basic units for each enforcement document (about 50 US dollars), if the debtor is a legal entity, a forcible collection amounts to the 10 basic units for each enforcement document (about 100 US dollars).
Of course, the size of the administrative actions and forcible collection I have mentioned are insufficient when major requirements are enforced. They are too low to motivate a debtor to voluntarily fulfill the requirements. However, there is another debtor motivation mechanism provided by out legislation.
In addition to the forcible collection, all costs that were spent directly on the execution of the court’s decision are also collected from the debtor. That means, for example, installation works, construction works, opening locked premises, setting locks, dismantling, and other costly work. The costs also include the preservation of the property described, sealed storages and other premises in which the property is located. In such situations, enforcement agencies recruit specialized organizations in the vast majority of cases these costs exceed the costs that the debtor would have incur if voluntarily fulfilled the court’s decision requirements.
I would also like to note that the judicial enforcement oiiicers have the right to use the full range of powers provided by the legislation, including the right to freely enter the territory and premises of economic entities, (if necessary with the participation of witnesses) to open, inspect the premises, use the non-residential premises for temporary storage of seized (inventoried) property with the appointment of the property custodian, use the claimant’s ordebtor’s vehicle to transport of the seized (inventoried) property, with laying all costs on the debtor, etc. Also when the judicial enforcement officer performs enforcement actions he or she can take a variety of security measures against the debtor, including the limitation of the right to leave the country and the right to drive vehicles.
Of course, every kind of non-property requirement has its own specifics and features. I will focus on the major issues arising during the enforcement proceedings.
1. Vacation of premises (forced eviction and settlement). If the debtor systematically prevents access into the premises, enforcement actions in such premise without the debtor’s consent can be executed by the judicial enforcement officer on the basis of a separate court’s decision. In this regard, the main challenge in this category of requirements is to identify the custodian of the property, as well as the property storage location. In many cases the whereabouts of the debtor are unknown or the debtor is not present during the enforcement actions and the claimants refuse to take responsibility for the security of the debtor’s property.
In such cases, the period in which the inventory property is stored can vary from several months to several years.
We think that a possible way out is the transferring the inventory property described to the specialized organizations with subsequent reimbursement of storage costs by selling the property.
Eviction requirements often mate with the simultaneous requirement to settle the debtor in another premise in which the debtor refuses to be settled. In such cases, the legislation provides for the possibility to return the executive document without enforcement due to the obstruction on the part of the claimant.
2. Removing barriers to the use of property. When enforcing this type of requirements the judicial enforcement officers often face their unclear statement in the executive document, which leads to delays in the enforcement proceedings due to the need to clarify the decision in the court, as well as leads to the additional costs and unjustified parties’ complaints against the judicial enforcement ohicer’s actions.
However, some of the complaints are recognized to be justified, though, based on the literal content of the executive document the requirements were fully met by the debtor.
For example, a court’s decision was enforced and in contained the requirements to eliminate the obstacles to the use of land, consisting in the flooding of the neighbon'ng land fiom the roof of the debtor’s building located near the neighboring land. The court’s decision has ordered the debtor to provide a roof sIope towards the claimant area of not less than a certain value, which was performed by the debtor in accordance with existing building codes. However, in an appeal against the judicial enforcement officer’s decision to end the enforcement, the court settled a claim and pointed out that the debtor’s roof was double-pitched instead of a mono-pitched. However, it did not follow from the initial court’s decision, and the judicial enforcement officer did not clarìy the evidence of barriers to the use of land (water flowing from the roof).
Other court decision can be seen as completely unthinkable. The court has ruled out the removing barriers to the use of property requiring the fulfillment of certain construction works within one month from the moment the court decision comes into force, which took place in winter, while implementation of this type of work in this time period is prohibited by the building codes.
3. Amending the constituent documents. The procedural legislation has no detailed regulations for the enforcement procedure of this type or requirement. As the judicial enforcement officer does not have the authority to amend the constituent documents, as well as the ability to compel the registration authority to accomplish this, such enforcement documents are in most cases impracticable.
For example, the judicial enforcement officer cannot hold a general meeting instead of the debtor and apply to the registration authorities with the relevant protocol. This action cannot be perfonned either by the collector or another person.
In this regard, when the debtor is absent and there is no possibility to identify the debtor’s whereabouts, and in case the debtor fails to fulfill the executive document’s requirements after imposition of administrative sanctions it is difficult to appoint the body authorized to execute this decision.
We believe that the way out of this impasse is the adjustment of the legislation on registration of legal entities by assigning the judicial enforcemenl officer powers to appeal to the registration authority instead of the authorized legal person entities to amend the debtor’s constituent documents or by direct appeal to the registering authority to amend the debtor’s constituent documents made by the claimant or the Court.
4. Performing certain actions (performing certain works). The main actions mat the debtor must perform include repair works, reconstruction works, and other similar works. At the same time, I would like to note that in contrast to the Russian Federation, the documents on houses and other buildings demolition being submitted to the enforcement authorities of the Republic of Belarus are rare and may be seen as isolated incidents.
The main issues arising when enforcing the documents of this category are the following: searching for the organization able to perform the work specified in the court’s decision in the case the debtor’s impossibility or failure to perform them; funding these works.
In addition, sometimes there are questions about the enforceability of the court’s decision and the adequacy of the financial costs associated with the decision implementation.
For example, according to the executive document, it was necessary to eliminate the defects made by the contractor during the construction of multistorey apartment building by increasing the height of the ceiling and changing the heating and ventilation system. Based on the essence of the stated tequirements, such enforcement involved rebuilding the house from scratch which affected the rights of other residents who claimed nothing and were the vast majority.
Therefore, the claimant filing a suit with such requirements must understand that in fact, the claimant can only rely on his or her own resources if the debtor fails to execute the court decision. In addition, there is no guarantee that the debtor will reimburse the incurred expenses in such situation. Therefore, if such circumstances arise, the claimant should not declare the corresponding non-property claims but file a suit claiming for action to recover damages.
5. Participation in the child’s upbringing. This type of requirement is one of the most difiicult. The enforcement documents related to the participation in the child’s upbringing (arrangements for contacts between a child ind the parent) is not clearly defined in the legislation. As a rule, the court that rendered decision specifies the date, time, location, where the contact between a child and the parent will take place. It is also often that the court rules out that this communication should take place on non-working days (weekends). Therefore, the judicial enforcement officer implements enforcement during off-hours.
Based on the practice, such requirements take along time before they are enforced. There are no legally specified conditions under which the enforcement proceedings can be terminated. Due to this circumstances if the judicial enforcement officer repeatedly (within 2-3 months) verifies proper execution of voluntary execution proposal.
The legislation does not set enforcement proceedings can be completed under any circumstances. In view of these circumstances, in the case of repeated testing bailiff (for 2-3 months) the proper implementation of proposals for voluntary execution by the obliged party, the proceedings are completed.
Often there are situations when a child refuses to communicate with the parent-claimer. Or when the parent with whom the child lives (debtor) submit san application to the judicial enforcement ofiicer about instituting the administrative action against the other parent for whom the communication procedure was established, if that parent fails to appear at the time scheduled by the court.
In this case, in accordance with the procedural legislation, if the claimant by his or her actions (inaction) prevents the executive document enforcement, the executive document is returned to the judicial enforcement officer without further execution.
In general, we believe that performing actions stated in this category of executive documents should take place with the participation of competent authorities and individuals, bodies of trusteeship and guardianship, child protective services, education authorities, psychologists, because the enforcement of these court decisions can cause significant damage to the child’s psyche. At the same time, we see that the mediation is quite promising if it helps to resolve the conflicts, because interpersonal conflicts often cause filing lawsuits, and subsequently with the requirements of the decision enforcement. Such a method of dispute resolution, in our opinion, may be useful for other categories of non-property claims.
Other Features of Enforcement Practice
To secure the enforcement actions taken by the judicial enforcement officers the photo and video recordings are used, police officers and housing maintenance services are involved.
In order to optimize working in this area the practice of requirements of this category enforcement is examined, the work with government agencies is coordinated, explanatory work with citizens is carried out in order to avoid cases when the initially impossible demands are applied.
It seems to us, that another motivating factor can be the developing at the legislative level the possibility of imposing additional costs on the guilty party to avoid applications with such requirements and create an optimal mechanism of motivating the debtors to voluntary execute the court decisions.